Phan_7
Chương 15
Cô đứng yên một lúc trước tấm gương lớn
Cô gái trong gương đang tròn mắt nhìn cô
Xinh đẹp
Lộng lẫy
Xa hoa
Cô không thích nhưng khi nào mới có thể quay lại như thế
Nhẹ nhàng, cô tháo bỏ bộ váy đắt tiền, mặc vào người bộ đồ ngủ rộng quen thuộc của mình. Cô cúi xuống bồn, hất nước lên mặt để rửa đi lớp make up dày cộm
Ngước lên, cô hài lòng nhìn mình trong gương
Không xinh đẹp cũng không xấu xí
Không còn lộng lẫy
Nhưng cô là cô, và cô hài lòng với chính mình
Chi đưa mắt nhìn mớ đồ mình vừa mặc gần đó, và cô khẽ mỉm cười
Tự nhiên trong đầu cô hiện lên hình ảnh Kiệt dìu cô đi theo điệu nhạc du dương, dưới những ngọn đèn lung linh huyền ảo
Đẹp…nhưng chỉ là một giấc mơ thôi
Mà mơ thì cần phải tỉnh
Đêm nay, Chi cảm thấy rất vui. Và cô sẽ giữ đó như một kỷ niệm của mình. Nhưng đến sáng mai, cô sẽ trở lại là cô, một Trương Bảo Chi xấu xí như từ trước đến giờ
------------------------------------------
Mở cửa căn phòng tràn ngập màu tím của mình, Kiệt mệt mỏi ngã xuống giường. Đầu anh nhức buốt. Có lẽ là hậu quả của những ly rượu lúc nãy
Với tay vào chiếc máy đĩa đầu giường, anh gạt cây kim xuống. Chiếc đĩa xoay tròn, phát ra những giai điệu ngọt ngào
But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you’re feeling sad, your heart gets colder
Yes I show you what real love can do
Khi muốn khóc, hãy khóc trên vai của tôi
Vậy bờ vai nào dành cho anh? Khi anh muốn khóc?
Không có. Không một ai.
Kiệt không bao giờ khóc. Vì anh biết, sẽ chẳng có ai ở đó lau nước mắt cho anh. Vậy thì khóc để làm gì? Chỉ khiến mình trở nên yếu đuối
Những suy nghĩ vẩn vơ khiến anh bật cười khan
Ngu ngốc quá Hoàng Gia Kiệt
Mày lại cần một bờ vai để dựa vào sao?
Mày không cần. Không cần ai hết. Bao nhiêu năm qua mày có thể sống một mình, thì mãi mãi cũng sẽ là như vậy
Với mớ suy nghĩ hỗn lọan trong đầu, Kiệt chìm dần vào giấc ngủ
Đêm tàn dần
Ngày mai…có là một ngày mới?
--------Tại phòng Chi vào lúc sáng sớm-----------
Với lấy bộ quần áo treo trong tủ, rón rén bước vào phòng tắm
Dòng nước mát lạnh từ vòi sen phun xuống khiến cô tỉnh táo
Mặc chiếc quần jeans và áo phông vào người, Chi với lấy chiếc túi chéo, đẩy cửa bước ra ngòai
Chiếc xe BMW màu đỏ chóe đậu đối diện cửa nhà khiến Chi nhíu mày
Cánh cửa xe mở ra
Người con trai bước xuống
Anh mặc chiếc quần kem nhạt và áo da đen nhánh
Cặp kính mát màu trà che hết nửa gương mặt nhưng Chi vẫn nhận ra được anh là ai
Cao Nam Dương
-Chào em, Bảo Chi
Đôi mắt Chi mở lớn nhìn anh. Rồi cô cũng bật cười
-Anh làm gì ở đây?
-Chờ người đẹp
-Vậy chắc anh đến nhầm chỗ rồi. Chỗ này chỉ toàn người xấu thôi
Câu nói của Chi khiến anh bật cười. Tháo cặp kính xuống, Dương bước về phía cô
-Nếu em ở đây thì anh không nhầm đâu
-Nơi em ở thì chính xác là ở đây rồi. Nhưng người đẹp nào sao tôi không biết nhỉ?
-Người đẹp Trương Bảo Chi, em biết không?
-Không. Nhưng tôi biết một chuyện rất lạ. Anh muốn nghe không?
-Là gì vậy?
-Bài tán tỉnh này cũ rích rồi. Đừng xài nữa
Tiếng cười trong vắt của Chi khiến anh không biết nên cười hay mếu
Trương Bảo Chi…đúng là cô gái kỳ lạ
-Vậy anh đưa em đến trường học, có cũ không?
-Có
Nói rồi, cô leo lên chiếc xe đạp màu vàng chóe
Nhưng…không biết có phải ông trời chơi cô không mà xe cô nó bị tuột xích kô đạp được
Dương khoanh tay vào nhau, đứng yên nhìn Chi vật lộn với chiếc xe
Nụ cười lơ lửng trên môi
-Xem ra hôm nay em thực sự phải đi với anh rồi
Cắn môi, Chi bực bội nhìn đồng hồ
Nếu không đi bây giờ, cô đến trường trễ là cái chắc
Mà nếu cô tới trễ, thì chắc chắn chuyện kô hay sẽ xảy ra
Asshhhh sao mà xui quá vậy nè
- Thế nào? Em muốn đi không?
-Đi thì đi. Bộ ngán anh sao
Vừa nói, Chi vừa bước về phía chiếc xe
Dương nhanh chân bước đến mở cửa cho cô. Nhưng Chi ngăn anh lại
-Không cần
Và cô mở cửa, ngồi vào trong
Dương mỉm cười, vòng sang phía bên kia
Trò chơi đã bắt đầu rồi đấy Chi
Mà đã bắt đầu…thì sẽ khó lòng kết thúc
Chiếc xe xé gió lao đi trên phố. Dương nhấn ga, cho xe vọt lên phía trước
Quay sang, anh cố tìm một biểu hiện sợ hãi trên mặt Chi nhưng vô vọng
Cô đang chống cằm, nhìn chăm chăm ra ngòai. Mái tóc đen nhánh bị gió thổi che khuất một phần gương mặt
Chi hoàn toàn không phải cô gái đẹp nhất anh từng gặp
Nhưng là cô gái đầu tiên khiến anh thực sự bị cuốn hút
Bởi vì cô có tính cách quá đặc biệt?
Bởi vì cô khác với những cô gái vây quanh anh?
Hay bởi vì…cô là người con gái đầu tiên không bị anh mê hoặc?
Thứ tình cảm anh dành cho Chi là gì?
Thích thú? Tò mò? Khát khao chinh phục?
Anh tìm đến Chi như thế, có phải chăng chỉ là vì không muốn chịu thua?
Là vì anh muốn chứng tỏ sức hút của chính mình
Là vì anh không chấp nhận chuyện bị từ chối bởi một người con gái
Vì..anh là Cao Nam Dương
Mà Cao Nam Dương phải luôn có được bất cứ cô gái nào
Chi …có nằm trong số đó?
Những câu hỏi xoay vòng vòng trong đầu mà Dương không cách nào tự trả lời
Nên anh chọn quên đi
-Em đang nghĩ gì thế?
Câu hỏi của Dương khiến Chi quay đầu lại. Cô khẽ lắc đầu, gom mớ tóc rối tung vào lòng bàn tay
-Chuyện riêng của tôi thôi
-Anh có thể biết không?
-Tại sao tôi nên nói cho anh biết nhỉ?
-Vì biết đâu anh có thể giúp được cho em
Một thoáng suy nghĩ trong đầu Chi nhưng câu trả lời ngay sau đó của Chi là “Không”
Từ xa, Kiệt đã nhìn thấy chiếc xe màu đỏ chói lọi. Không cần để ý, anh cũng biết ngay đây là xe của Dương. Điều anh thắc mắc, là thằng bạn thân đến trường này làm gì?
Và anh càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy cô gái mở cửa xe bước xuống
Trương Bảo Chi
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy?
Sải những bước dài, Kiệt tiến về phía trước. Anh dừng lại khi đứng trước mặt Chi
-Lần đầu tiên tôi thấy cô đi học sớm. Chắc lát nữa có động đất mất
Tôi cũng mong sao cho gạch đè chết anh đi
Chi cáu kỉnh rủa thầm
Nhưng cô không nói gì, mà dấm dẳng bước đi
Kiệt không đuổi theo. Anh quay mặt lại, nhìn thằng bạn thân đang ngồi trong xe nhìn anh chăm chú
-Sao lại đến giờ này?
-Tao đưa Chi đi học và tao cũng đi học luôn
-Hả????????????????
Chương 16
-Ngậm miệng vào kô ruồi nó bay vào đó - Dương bình thản nói
-Tao tưởng mày học bên Pháp mà. Sao lại học ở đây? - Không hiểu sao tự dưng Kiệt lại gắt lên
-Tao không thích nữa. Bây giờ tao sẽ chuyển về VN vừa học vừa làm giúp công ty của ba tao luôn. Mà sao mày ngạc nhiên thế? - Dương hỏi vì thấy lạ
-Thôi tao vào học đây. Mày vào sau nha - Dứt lời Kiệt đi luôn và kô quên cái vẫy tay với bạn mình
-----------Tại lớp học đầu giờ--------
-Cả lớp trật tự!!!!!!!- Tiếng cô giáo chủ nhiệm quát to khi thấy lớp mình quá mất trật tự
Sau khi thấy không khí trong lớp có vẻ xuống cô giáo nói tiếp
-Hôm nay lớp chúng ta vui mừng đón thêm bạn mới
Cô chủ nhiệm vừa nói xong từ “bạn mới” cả lớp đã ầm ầm lên với bao nhiêu lời bàn tán
-Này! Không biết đó là ai nhỉ? Không biết có đẹp trai như 3 bạn Phong, Kiệt, Triều kô nhỉ? – 1 HS nói
-Mà tốt nhất là đừng xấu như cái con Chi là được - 1 HS khác nói
-Tao cũng rất mong là kô xấu như con Chi. Xấu như nó chắc tao chuyển lớp mất - 1HS khác nói
-Nào! Trật tự các em! Chúng ta vui mừng đón bạn Cao Nam Dương
Vừa nghe đến đây thì có tiếng hai bạn bàn cuối hét lên
-NAM DƯƠNG!!!!!!!!!
-Đúng là mình đó. Vui kô các bạn - Dương vừa nói vừa bước vào lớp
Dương vừa vào lớp thì cả lớp lại ầm lên vì sắc đẹp trời ban của Dương
-Dương em muốn ngồi ở đâu?
Cô giáo vừa hỏi xong thì cả lớp lại ầm lên vì muốn ngồi cạnh bạn Dương
-Dạ em muốn ngồi cạnh Chi - Dương vừa nói vừa chỉ tay về phía Chi
-Mình á!!!!!!! - Chi ngạc nhiên khi Dương muốn ngồi với mình
-Em có đồng ý không Chi?
Chưa kịp để Chi trả lời thì Kiệt quay sang nói với Chi “Cô mà ngồi cạnh Dương là tôi đuổi việc đó”. Không hiểu sao khi vừa nghe xong câu đó tự dưng cô cảm thấy lo và trả lời cô giáo nhanh
-Dạ em ngồi cạnh bạn Kiệt là được cô ạ
-Vậy thôi em sẽ ngồi bàn bên cạnh Chi
-Ừm
Vừa về chỗ thì Dương đã quay sang Chi và nhìn vào mắt Chi và suy nghĩ “Sao Chi lại kô ngồi cạnh mình chứ? Không hiểu Kiệt đã nói gì với em vậy”
Cùng lúc đó thì tại bàn của Nhi và Ly lại đang nói 1 câu làm người khác không hiểu gì cả “Cuộc chiến tay 3 rồi”
-----------------Buổi chiều tại công ty----------
Chi đưa mắt nhìn vào ô cửa kính sau lưng
Căn phòng bên trong trống rỗng. Hôm nay Kiệt không đến công ty
-Tổng giám đốc cái kiểu quái gì mà đi làm bữa đực bữa cái thế này
Thì thầm một mình, Chi khẽ nhún vai quay lại chúi mũi vào mớ giấy tờ bề bộn trên bàn
-Chi ah
Giọng nói vang lên khiến Chi ngước nhìn
Ông Hoàng đang đứng bên bàn làm việc của cô, mỉm cười. Nụ cười dịu dàng nhưng lại khiến Chi có cảm giác lành lạnh
-Dạ. Cháu chào bác
Cố mỉm cười, cô đáp
-Kiệt có trong đó không?
-Dạ không
-Nó đi đâu cháu có biết không?
-Dạ hôm nay anh ta…ah Tổng Giám Đốc không đi làm ạh
Cái nhíu mày thóang qua trên mặt ông Hoàng. Thật khẽ. Đôi mắt ông chạm phải cuốn lịch trên bàn làm việc của Chi
-Hôm nay là ngày 18?
-Dạ
-Hèn gì……
Ông thì thầm trong cái nhìn đầy thắc mắc của Chi
Đúng lúc đó, thư ký Hoa từ đâu bước đến. Nhìn thấy ông Hoàng, cô vội vã cúi đầu
-Chủ tịch mới đến ạh
-Uhm. Cô đi đâu thế?
-Dạ cháu đến đưa hợp đồng cho Tổng giám đốc. Ngày mai là ngày kí kết rồi mà hôm nay tổng giám đốc lại không đi làm nên……
Đôi mắt ông Hoàng hơi nheo lại như đang suy nghĩ gì đó
-Chi này
-Dạ?
-Cháu đem hợp đồng đến cho Kiệt đi
-Dạ?
Lần này, cả Chi và thư ký Hoa cùng “dạ” đều một lúc. Trước giờ những việc này đều do thư ký Hoa làm. Việc ông Hoàng bảo Chi đi khác nào tước mất một phần quyền lực của cô và hạ thấy cô trước mặt nhân viên mới như Chi
Về phần Chi, cô thực sự không hiểu tại sao ông Hoàng lại bảo cô đi
Chi cắn môi bối rối nhìn cái phong bì lớn trên tay
Chết thật nếu không đưa được cái này cho anh ta trong ngày hôm nay thì coi như xong. Không lẽ cứ để đại ở đây.Nhỡ anh ta không nhìn thấy thì sao?. Nhưng…vậy thì phải làm sao đây? Mà anh ta nói với mình là nếu chưa được phép thì kô được bước vào phòng anh ta.Asssshhhhhhhh anh đúng là ôn thần mà Hoàng Gia Kiệt
Ah đúng rồi. Điện thọai. Gọi hỏi ông Hoàng là được rồi. Ya đúng là ngu quá nãy giờ nghĩ không ra
Mắt Chi sáng bừng lên với suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu nhưng nó lập tức tối sầm lại khi cô nhìn cái điện thọai
Màn hình tòan một màu đen chứng tỏ nó vừa hết pin
Đúng là xui xẻo mà
Cô vừa nghĩ thầm vừa ngước lên nhìn trời. Mây đen giăng kín cả bầu trời báo hiệu một cơn mưa lớn
Bây giờ làm sao đây?
Chi dậm chân. Vô tình, cô đá phải chậu hoa ngay gần đó
Chiếc chậy xê dịch, để lộ ra cái chìa khóa nằm bên dưới
Ngạc nhiên, Chi cúi xuống nhặt nó lên ngắm nghía. Rồi cô quay lại, đút chiếc chìa khóa vào ổ
Vừa khít
Chi nhẹ nhàng xoay chiếc chìa khóa trong tay
Cạch
Tiếng mở khóa vang lên. Thóang ngạc nhiên, cô giơ tay đẩy cửa
Đặt chân vào nhà, Chi như bị bao trùm bởi một màu tím ngắt
Màu sơn
Màu gạch
Những bức tranh treo đầy trên tường
Thật chậm, cô bước vào trong, mắt vẫn ngơ ngác nhìn quanh
Thật khó lòng mà nghĩ rằng phòng của Hoàng Gia Kiệt lại là như thế này. Cô không biết nên nói thế nào, chỉ là có thứ cảm giác rất lạ khi bước vào căn phòng này. Nửa lạnh lẽo nửa ấm áp. Nửa xa lạ, nửa lại thân quen
Bước chân cô dừng lại nơi phòng khách
Bộ sofa trộn lẫn giữa màu tím và màu kem nhạt. Chiếc lò sưởi lớn lát gạch màu trà
Giữa căn phòng là bức chân dung rất lớn. Bức ảnh một người phụ nữ. Có lẽ khỏang gần ba mươi tuổi. Một người phụ nữ tuyệt đẹp. Vẻ đẹp trang nhã và thanh cao nhưng trong đôi mắt nâu sẫm lại chứa đựng một nỗi buồn u uẩn. Chi gần như bị hút vào đôi mắt sâu thẳm ấy. Cô đứng sững ngắm nhìn bức tranh một lúc lâu, cho đến khi nghe tiếng đổ vỡ vang lên đâu đó
Giật mình, Chi chạy nhanh về hướng phát ra âm thanh đó
Bóng tối ập đến bao trùm lấy cô. Vài phút sau, khi đôi mắt đã quen dần, cô mới nhận ra một người đang nằm dài dưới đất, cách chỗ cô đứng độ một bước chân. Anh nhắm mắt, chiếc áo sơmi trắng loang lổ những vệt đỏ sẫm
Máu
Hoàng Gia Kiệt
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian